27
Trong ngày ấy, Chúa Hằng Hữu sẽ dùng gươm nhọn, lớn, và mạnh để trừng phạt Lê-vi-a-than, là con rắn luồn lách, con rắn uốn lượn. Ngài sẽ giết con rồng ở biển.
“Trong ngày ấy,
hãy hát về vườn nho sai trái.
Ta, Chúa Hằng Hữu sẽ coi sóc nó,
tưới nước thường xuyên.
Ngày và đêm, Ta sẽ canh giữ để không ai làm hại nó.
Cơn giận Ta sẽ không còn.
Nếu Ta tìm thấy cỏ hoang và gai góc,
Ta sẽ tiến đánh chúng;
Ta sẽ thiêu chúng trong lửa—
ngoại trừ chúng trở lại xin Ta giúp đỡ.
Hãy để chúng làm hòa với Ta;
phải, hãy làm hòa với Ta.”
Sẽ đến ngày con cháu Gia-cốp đâm rễ.
Ít-ra-ên sẽ nứt lộc, trổ hoa,
và kết quả khắp đất!
 
Có phải Chúa Hằng Hữu đánh Ít-ra-ên
như Ngài đánh kẻ thù nó?
Có phải Chúa trừng phạt nó
như Ngài đã trừng phạt kẻ thù nó chăng?
Không, nhưng Chúa đã dùng cách lưu đày đối với Ít-ra-ên.
Nó bị lưu đày ra khỏi xứ của mình
như cơn gió đông thổi bay đi.
Chúa Hằng Hữu đã làm điều này để thanh lọc tội của Ít-ra-ên,
và cất đi tất cả tội lỗi nó.
Đây là kết quả việc trừ bỏ tội của nó:
Khi nó nghiền đá bàn thờ như đá vôi vỡ nát.
Các trụ A-sê-ra hay bàn thờ dâng hương
không còn đứng vững nữa.
10 Các thành lũy kiên cố sẽ yên lặng và trống vắng,
nhà cửa bị bỏ hoang,
trên đường phố mọc đầy cỏ dại.
Bò sẽ nằm tại đó,
nhai cỏ non và nhơi những cành cây.
11 Dân chúng sẽ như những cành chết,
khô gãy và dùng để nhóm lửa.
Ít-ra-ên là quốc gia ngu xuẩn và dại dột,
vì dân nó đã từ bỏ Đức Chúa Trời.
Vậy nên, Đấng tạo ra chúng
không ban ơn, chẳng còn thương xót nữa.
12 Nhưng sẽ đến ngày Chúa Hằng Hữu sẽ tập hợp chúng lại như thu nhặt từng hạt thóc. Từng người một, Ngài sẽ tập hợp lại—từ phía đông Sông Ơ-phơ-rát cho đến phía tây Suối Ai Cập. 13 Trong ngày ấy, có tiếng kèn thổi vang. Những người bị chết trong cuộc lưu đày tại A-sy-ri và Ai Cập sẽ về Giê-ru-sa-lem để thờ phượng Chúa Hằng Hữu trên núi thánh của Ngài.